Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

VÌ CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CHUYẾN ĐI

Hừm, cũng đã lâu rồi đấy nhỉ. Lâu rồi mình không viết gì trên blog này. Thì mình vẫn luôn vậy, viết khi không kiềm nén được cảm xúc và những con chữ. 1h rưỡi sáng, cũng định tắt máy đi ngủ nhưng nghĩ ngợi một tí rồi quyết định lên viết vài dòng. 

Những ngày qua có vẻ hơi tệ một xíu. Chỉ là cảm xúc hơi bị xao nhãng đôi lúc và công việc cùng mớ deadline làm mình mệt lử. Nhưng mình ghét việc kêu ca than vãn trên facebook. Nghe yếu đuối và khốn nạn hơn là mình ghét cảm giác bị thương hại. Okay, tự nhủ, rồi mọi thứ sẽ qua đi. Mình vẫn nhớ một câu trong "Cuộc gọi từ thiên thần" của Guillaume Musso là: Những ngày tháng tươi đẹp nhất là những tháng ngày ta chưa sống qua. Cứ phải cố gắng và hướng về phía trước chứ. Mình mà, luôn là thằng lạc quan nhất đội :D Vẫn nhớ những ngày tháng tồi tệ nhất với mình năm lớp 12, mình còn dán dòng chữ to tướng trước bàn học: SỐNG LÀ ĐỂ CHIẾN ĐẤU. Vâng, không phải là để yêu đương hay chơi bời đập phá mà là chiến đấu :)) Ít ra nó cũng đã cho mình động lực để sống tiếp những ngày tháng đó. Vậy nên, cứ tin tưởng vào tương lai và chiến đấu cho hiện tại, dĩ nhiên không được quên quá khứ. 

Hiện tại thì vẫn đang phải chiến đấu cho xong nốt cái đồ án. Tuần nào cũng lên lab gần như cả tuần. 2 thằng hì hụi làm có hôm đến 9h tối mới lết xác về nhà. Nhưng mình tự cảm thấy kết quả chưa đủ thuyết phục, vẫn phải cố thôi. Code đến hơi thở cuối cùng :v Những ngày này, chả hiểu do tâm trạng của sv năm cuối đang sốt ruột bảo vệ đồ án hay ko, nhưng mình thấy hoa phượng nở đỏ rực, đỏ hơn hẳn những năm trước. Cái mùa hạ cuối cùng ở Bách Khoa thân yêu, mùa hạ rực lửa phượng hồng, tím ngắt bằng lăng và ồn ào tiếng ve kêu những đêm đầu hạ. Đêm, đi từ trên lab về, rảo bước qua những hàng cây trong trường, hít hà mùi hoa đại, hoa ngọc lan thoảng hương ngan ngát. Một chút nhẹ nhõm và thư thái. Bách Khoa về đêm vẫn thật đẹp. Có chút luyến tiếc khi ngắm nhìn những cặp đôi dắt tay nhau đi trong sân trường. Mình vẫn từng mơ ước, có một lần được dắt tay người yêu đi một vòng BK , sẽ chỉ cho cô ấy đài bút nghiên của trường, sẽ đi cùng cô ấy hết con đường tình yêu và cùng nhau ngồi bờ hồ Tiền hóng gió. Mơ mộng thôi, vẫn chưa biết cảm giác cầm tay con gái là như thế nào.  5 năm trôi nhanh quá...


Tương lai, thú thực là mình vẫn chưa có kế hoạch cụ thể. Xong đồ án, sẽ về quê mấy hôm. Mẹ gọi ra nhắn nhủ, mong mình bảo vệ xong sẽ về với bố mẹ. Ừ thì lần nào về cũng vội vội vàng vàng. Tham công tiếc việc là cái tính tệ, sửa không được. Đôi lúc cảm thấy hơi bất hiếu với bố mẹ. Về quê xong lại ra HN. Còn phải training cho các em K58 mà. Nhiệm vụ cao cả gớm. Mấy đứa em cùng thằng bạn trưởng lab cứ xui mình apply hb Y.E.S. Ừ, 3000$ có  vẻ sẽ làm đc một số thứ đấy, nhưng trước khi có được con số đó là cả đống thứ phải làm. Chạy giấy tờ chưa bao giờ dễ dàng và suôn sẻ. Nếu được thì mình sẽ cất dành, lúc nào trở về VN sẽ mua máy ảnh, mua đàn điện và mua một chú cún Golden :v Hy vọng từng đấy tiền để mua 3 thứ đó :(( Vẫn muốn đi chơi, vẫn muốn lên Hà Giang hoặc bay vào SG. Tháng 8 thì sẽ là khoảng thời gian lăn lộn với giấy tờ visa để đi TBN. Vẫn đang học tiếng TBN hằng đêm hy vọng ko quá ngu ngơ khi qua đó nhưng đúng là mình thấy gấp gáp quá. Chẳng biết có làm nổi hết những thứ kể trên không. 

Thôi kệ, cứ đến đâu hay đến đó. Những chuyến đi dài, những ngã rẽ bất ngờ và những điều thú vị vẫn đang ẩn chứa đâu đó trên những chặng đường sắp tới. Cứ lên kế hoạch làm gì để rồi vỡ tùm lum lại buồn xo. Phải để thế nó mới thú vị. TRY TO KEEP MOVING FORWARD. 

                                                                                                                        Hà Nội, 26/5/2015

                                                                                                                       XUANTUBKPRO 


Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

BỨC TƯỜNG - CHUYỆN NGƯỜI ANH CẢ 

CỦA ROCK VIỆT



Nhắc đến Rock Việt, rock fan hay cả những người ngoại đạo thường nghĩ ngay đến cái tên Bức Tường. Đúng như cái tên của band nhạc, The Wall dường như cũng chính là một bức tường vững chãi chống đỡ làng rock Việt mà khó có cái tên nào có thể xô đổ được họ. Là một rock fan tự cho là khá lâu năm thì tôi nhận rằng, mình chưa bao giờ là fan của Bức Tường, nhưng hôm nay là một dịp đặc biệt và tôi muốn viết về họ, những người anh cả của Rock Việt với lòng ngưỡng mộ và sự tôn trọng cao nhất.

Tôi biết đến Bức Tường cũng là khi tôi bắt đầu nghe rock. Đó là hồi tôi còn là một thằng nhóc học THCS. Hồi ấy mẹ tôi được bố mua cho một cái điện thoại, có chức năng thu âm, và suốt ngày tôi nghịch ngợm với cái điện thoại của mẹ. Một lần được nghe bài "Ngày hôm qua" của Bức Tường phát trên VOV3, tôi đã đơ mất một lúc vì giai điệu và ca từ của nó quá hay. Sau giây lát, tôi cuống cuồng lấy điện thoại của mẹ và ghi âm phần còn lại của bài hát đó. Thời gian sau đó, tôi giữ bài hát đó trong máy mẹ và nghe đi nghe lại. Hồi ấy còn chưa có máy tính hay máy nghe nhạc như giờ nên lưu giữ được một bài hát hay bất chợt gặp trên đài và có thể nghe lại bất cứ lúc nào là một điều kỳ diệu với tôi. Phần ký ức trong tôi hồi đấy về Bức Tường còn là bài "Đường đến ngày vinh quang" thường phát vào lễ trao giải của cuộc thi năm "Đường lên đỉnh Olympia". Chả phải là cảm âm gì ghê gớm nhưng tôi cũng hiểu đôi chút về lời bài hát và thấy nó thật ý nghĩa. Nhưng sau đó, tôi nghe tin band chính thức tan rã. Một chút gì đó trong một thằng bé như tôi cảm thấy buồn buồn, tiếc tiếc cho một cái gì đó hoành tráng và vĩ đại mà tôi cũng chẳng thể mường tượng ra, phút chốc sụp đổ.

Lớn hơn chút nữa, nghe VOV3 nhiều hơn, cùng với cái tuổi ẩm ương mới lớn, tôi dần cuốn vào những thể loại nhạc trẻ sôi động của US-UK hay thậm chí là nhạc KPOP. Đến lớp 11, nhà tôi mới bắt đầu có máy tính. Nhưng cái chính là trong máy cũng chỉ có mấy công cụ office cơ bản, kèm theo mấy cái game lăng nhăng tôi copy của bạn về để mấy thằng combat với nhau. Nhà không có mạng nên máy tính chỉ phục vụ có thế. Đến lớp 12, nhà bắt đầu có mạng, tôi mới lọ mọ lên mạng tìm kiếm google. Với cái tốc độ cùi bắp của con 2G, lẹt đẹt quanh mức 10kb/s thì nghe được nhạc là điều mệt mỏi chứ nói gì đến xem video. Nhưng tôi vẫn tò mò muốn nghe thử nhạc trên mạng thì thế nào. Chỉ là ngẫu nhiên, tôi tìm kiếm trên zing.mp3 thì bài hát hiện ra trong đầu tôi lại là"Đường đến ngày vinh quang". Nếu bạn từng là học sinh cuối cấp, từng đối mặt với những cuộc thi mệt mỏi vào năm lớp 12 thì bạn sẽ hiểu cảm giác khi nghe bài đấy, tinh thần sẽ lên cực cao. Nhưng lớp 12, tôi thi nhiều và tạch cũng không ít. Những vấp ngã đầu đời khiến tôi không ngóc đầu lên được. Những lúc mệt mỏi, tôi lại bật nghe bài "Cây bàng" và suy ngẫm về những câu hát trong đó. Tôi nhớ như in câu hát "Sống có lúc mặt trời không chiếu sáng, vẫn vững tin nắng ấm khi bình minh. Để thơ còn mãi vẫn đẹp như giấc mơ, sống mãi cây bàng ơi..." Những câu hát đó đã giúp tôi lấy lại động lực để tiếp tục học hành. Mãi sau này tôi vẫn thầm cảm ơn Bức Tường với những bài hát của các anh đã cứu vớt tôi qua những tháng ngày đen tối đó. Cùng trong những ngày đó, tôi đã dần manh nha cái thứ gọi là tình yêu với rock. Tôi dần làm quen với Punk của Greenday với "21 Guns" - bài hát được chị tôi mở cho nghe, Progressive Rock của Ngũ Cung - với bài "Cướp vợ" từng một thời gây bão trên XoneFm, Gạt tàn đầy với bài "Đám cưới chuột", và Nu Metal của Microwave với bài hát thanh niên VN chắc 70% biết đến - bài "Tìm lại"... Tôi mê mẩn cái chất mạnh mẽ và nổi loạn trong những ca khúc đó, và tôi cũng dần nhận ra mình thuộc về thế giới đó, thế giới của rock.

Lên đại học, môi trường thay đổi, những thứ mới mẻ và cuốn hút ập đến với tôi. Nhưng cũng không ít thứ khiến cho tôi thấy rằng, cuộc sống không phải màu hồng, không còn là câu chuyện cổ tích. Tôi dần ít nghe nhạc của Bức Tường bởi vì trải qua những chuyện như thế, thì lời bài hát của Bức Tường dần trở nên thật khó có thể tin được. "Nó quá đẹp, quá tuyệt vời, nhưng cuộc đời có phải lúc nào cũng muốn là sẽ được như thế đâu?" - tôi từng nghĩ vậy. Tôi dần nghiện cái chất bụi bặm và phá cách của Alternative, Progressive, Power Metal hay Nu Metal. Năm 2 đại học tôi mới lần đầu tiên tham gia rockshow. Đó là RockStorm 5. Điều đặc biệt là mùa rockstorm năm ấy đánh dấu sự trở lại của Bức Tường trong làng nhạc Rock. Dân tình kháo nhau ầm ĩ cả lên, kéo nhau rầm rập đi mùa RockStorm năm ấy. Đêm đó, trên sân Mỹ Đình, gió bấc tràn về, lạnh đúng 12 độ,  nhưng khi cái tên Bức Tường được xướng lên, cả sân vận động như nổ tung và trong đám đông cuồng nhiệt đó, nhiệt độ đúng ở mức 37 độ . Sức hút của Bức Tường vẫn quá lớn, và chưa có band nào có thể làm được như vậy. Tôi - lúc ấy đã không còn nghe nhạc Bức Tường nữa - chỉ đứng bên ngoài lẩm nhẩm theo những bài hát cũ kỹ của band và bất giác mỉm cười, thấy một chút quá khứ lại ùa về. Những rockshow tôi tham gia sau đó đều có sự góp mặt của The Wall và phần đông khán giả đến cũng chỉ vì họ biết cái tên của band cũng như một số bài hit cũ mèm như "Bông hồng thủy tinh" hay "Mắt đen", "Tâm hồn của đá"... Tôi đâm ra ghét Bức Tường và ghét cả những fan phong trào đi nghe rockshow kiểu thế. Tại sao lại có sự không công bằng đến vậy??? Các band trẻ đã cố gắng hết sức nhưng người ta cũng vẫn chả đoái hoài gì mà chỉ nghe đi nghe lại những bản hit đã quá lâu rồi." Rock là sự phá cách, sáng tạo không ngừng nghỉ. Nếu dừng một chỗ quá lâu sẽ không còn bản sắc nữa. "-  tôi ngán ngẩm nghĩ vậy.
Năm 3, năm 4 đại học tôi vẫn đều đặn đi rockstorm. Dù gì đó cũng là nơi tôi gặp được những người bạn rất tuyệt vời, những kẻ giống tôi, dám điên cùng tôi. Bức Tường như thường lệ vẫn là band chốt hạ cuối cùng cho rockshow, nhưng tình yêu của tôi với nhạc của Bức Tường đã không còn nên tôi thường xin về sớm với lý do cho đỡ tắc đường.

Một lần tôi cùng em gái đi "ngày dọn kho đón tết" của Nhã Nam trên khu thể thao Quần Ngựa, tôi bất chợt bắt gặp quyển "Bên kia Bức Tường" nằm trên giá sách. Tôi dừng lại cầm lên ngắm nghía. "Không ngờ Trần Lập cũng đi viết sách!" - tôi tò mò. Ngay lúc cầm quyển sách lên tôi đã có ý định mua nó, bởi không ít thì nhiều, tôi vẫn muốn ủng hộ anh em rocker theo cách này hay cách khác. "Anh Lập bỏ công ra viết quyển sách dày thế này, mình nên ủng hộ anh ý một quyển" - tôi tự nhủ. Lật những trang đầu tiên, tôi hơi bất ngờ vì giọng văn của anh Lập khá nhẹ nhàng và giản dị, đọc rất dễ chịu. Và tôi còn thấy chính tôi trong những đoạn văn anh mô tả những buổi trưa anh trốn bố mẹ đi chơi với đám bạn trong xóm hay những trò nghịch ngợm của thời ấu thơ. Tôi quyết định cầm quyển sách đấy về mà không hề do dự.

Về đến nhà tôi lôi ra đọc ngấu nghiến. Cuốn sách vẽ ra những góc khuất đằng sau một Bức Tường hùng vĩ và hào nhoáng, viết về những năm tháng thời trẻ đầy khốn khó của thủ lĩnh The Wall - Trần Lập. Từ những năm phổ thông, Trần Lập đã phải vừa đi học vừa đi phu hồ, gánh nước, làm lò rèn, vừa thay anh chị chăm sóc cả bố lẫn mẹ sớm liệt giường. Rồi khi bước chân vào con đường sự nghiệp âm nhạc của mình, anh cũng gặp không ít khó khăn. Từ những chàng sinh viên cơm không đủ ăn, phải chạy vạy khắp nơi vay mượn tiền để mua đàn, trống để luyện tập. Band duy trì nhờ vào tinh thần và đam mê của mọi người là chính chứ tài chính vẫn luôn là vấn đề nan giải. Người ta chỉ nhìn thấy thành công và danh vọng mà anh đạt được nhưng ít ai nghĩ được anh ấy đã phải vượt qua những thời điểm khó khăn như thế. Tôi đọc và dần hiểu tại sao nhạc của anh lại tươi sáng và đẹp như thế. Như thể qua hết những sóng gió trong cuộc đời như vậy, anh thấy mọi thứ dường như trở nên quá đỗi bình thường, và cuộc đời này quá đỗi đẹp để ta được sống. Chỉ cần ta muốn thì sẽ vượt qua được. Gấp cuốn sách lại, tôi chợt thấy xấu hổ vì đã suy nghĩ rằng các anh là những kẻ mơ mộng và vẽ ra những điều không tưởng, và tôi chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch khi đặt vào câu chuyện cuộc đời anh. Một niềm cảm phục dâng lên trong tôi. "Đàn ông là phải thế chứ. Trải bao sóng gió nhưng vẫn hiên ngang, và vẫn yêu đời, nhìn đời bằng con mắt dung dị chứ không phải là con mắt hằn học, khó chịu". Cuộc sống xoay vần, và rồi tôi lại trở về nghe nhạc của Bức Tường. Trước đây, tôi vẫn thỉnh thoảng tò mò, "sao mấy ông anh 8X vẫn share mấy bài nhạc của BT?", nhưng giờ tôi đã hiểu. Có một câu nói kinh điển là:"Rồi bạn sẽ đủ già để có thể tin vào truyện cổ tích một lần nữa." Và tôi nghĩ tôi cũng đã đủ tuổi để có thể tin vào những bài hát của BT thêm một lần nữa.
Đời đôi khi thật trớ trêu khi một lần nữa thử thách Trần Lập khi anh phát hiện bị ung thư. Anh em rocker VN đều rất lo lắng cho anh. Tôi cũng thế. Mặc dù tôi tin là nghị lực phi thường của anh Lập sẽ giúp anh chống chọi lại được căn bệnh quái ác kia, nhưng ung thư là thứ khiến con người suy sụp rất nhanh, cả về thể chất lẫn tinh thần. Vẫn chỉ biết hy vọng là anh ấy sẽ thêm một lần nữa đạp lên những khó khăn và tiếp tục sống, không chỉ vì anh mà còn vì rất nhiều người khác đang đặt niềm tin nơi anh. Chúc anh sớm bình phục, sống mạnh khỏe và sáng tác cho đời thêm những ca khúc bất hủ. Cảm ơn các anh vì tất cả....
                                                                                                       Hà Nội, 13/1/2016